I
Vào một
buổi sáng oi bức mùa hè năm 1960, Cha Piô ở trong
pḥng nói chuyện với một linh mục, một
người trẻ thẳng tính vừa mới
đến tu viện. Một bà giầu có ở miền
bắc nước Ư đă tặng cho bệnh viện
Cha Piô một viên đá quư để sinh lợi, và có
người trong bệnh viện đă thay thế
bằng một viên đá giả--mọi sự như
đổ ụp xuống đầu Cha Piô.
"Con nghĩ
là chúng ta có vấn đề, thưa Cha," vị linh
mục trẻ vừa lắc đầu vừa nói.
"Vấn đề rất nghiêm trọng."
Cha Piô thở
dài và dựa người vào ghế. Ngài thật mệt
mỏi sau một đêm mất ngủ v́ cái oi bức
mùa hè, và đau nhức đến từng sớ
thịt.
Vị linh
mục nói tiếp: "Báo chí cho là đá giả. Và
mọi người đọc báo đều biết.
Tại sao bà ấy tặng cho bệnh viện?"
"Để
cám ơn. Bà ấy nói là v́ tôi đă giúp bà ấy."
Vị linh
mục trẻ lắc đầu quầy quậy.
"Điều ấy không giúp ǵ cho cha cả."
Đôi mắt Cha Piô nh́n người trẻ một cách
thắc mắc.
"Điều
con muốn nói là sự kiện ấy có liên hệ
với cha một cách cá biệt."
Cha Piô mỉm
cười và nhún vai. "Đừng bao giờ nghĩ
rằng đời sống tu viện th́ buồn
tẻ."
Linh mục
trẻ không cười và nói: "Con không chắc là
sự kiện ấy có làm đời sống tu viện
sinh động hơn, hay liệu chúng ta có sống sót
nếu nó bùng nổ."
"Con sẽ
vượt qua mà, lo ǵ, và con sẽ thấy luôn luôn có
những thử thách và xáo trộn--ngay cả trong tu
viện."
Vị linh
mục trẻ vuốt râu và đăm đăm nh́n Cha
Piô. "Tu viện này đă từng phải chia sẻ
những xáo trộn."
Cha Piô sững
sờ. Ngài không trách bất cứ ai khi họ cảm
thấy bất an với những biến động
đă làm họ bị để ư nhiều, nhưng ngài
chỉ cảm thấy không muốn bàn về
điều đó cho đến cùng. Để chấm
dứt câu chuyện, ngài đề nghị đi ăn
trưa, mặc dù khi nghĩ đến việc ăn
uống ngài đă cảm thấy muốn bệnh.
Nhưng nếu ngài không xuống pḥng ăn, mọi
người lại nghĩ ngài thật sự bệnh
hoạn và họ sẽ bắt đầu bàn tán về
ngài.
"Cha hôm nay
thế nào?" một tu sĩ vừa hỏi, vừa
giúp ngài ngồi xuống bàn.
"Khỏe,"
Cha Piô trả lời với hy vọng vị linh mục
trẻ kia sẽ không nói ǵ.
"Cha không
thực sự khỏe đâu," vị linh mục trẻ
tự ư lên tiếng. "Cha Piô là người rất can
đảm."
Chỉ cần
có thế và mọi con mắt đổ dồn về
Cha Piô và vị linh mục trẻ. Có người
hỏi, "Cha không được khoẻ sao?"
Cha Piô gật
đầu. "Hôm nay khá hơn nhiều, cám ơn
cha."
Vị linh
mục trẻ vẫn kiên tŕ, "Đó là tai tiếng
về vụ viên đá quư."
Mọi
người im lặng. Có người hỏi: "Có tin
tức ǵ mới về vụ đó không?"
"Không,"
vị linh mục trẻ nói. "Tất cả những
ǵ chúng ta biết là có người ở bệnh viện
đă đánh tráo viên đá thật. Dĩ nhiên, báo chí
sẽ khai thác vụ này."
"Ô
ồ," một vài người kêu lên sửng sốt.
Một linh
mục ngồi cạnh Cha Piô hỏi: "Chuyện ǵ
sẽ xảy ra?"
"Văn Pḥng
Ṭa Thánh sẽ không ngồi yên về vụ này. Chắc
chắn là sẽ có thêm những cuộc điều tra
và có thêm những giới hạn." Vị linh mục
nh́n Cha Piô thông cảm. "H́nh như họ chưa buông
tha cha."
Cha Piô giơ tay
lên ngăn cản và lắc đầu. "Đừng,
xin vui ḷng đừng chỉ trích Văn Pḥng Ṭa
Thánh."
"Con không có ư
xúc phạm, thưa cha. Con muốn nói là chúng con
đều cảm thấy buồn về những
đau khổ mà cha đă phải chịu trong quá
khứ."
"Đừng
để ư làm ǵ. Ít nhất chúng ta phải đợi
cho đến khi Văn Pḥng thực sự thi hành
điều ǵ đă. Bây giờ chỉ biết là chúng ta
mất viên đá thật và mọi người
đều biết đến chuyện đó."
Một tu sĩ
nói, "Sẽ có nhiều tiếng xấu."
Cha Piô
đứng dậy muốn rời pḥng. "Rồi sẽ
qua đi," ngài nói và xin lỗi mọi người.
"Tất cả rồi sẽ qua đi." Các tu
sĩ nh́n ngài chậm chạp và đau khổ lê
bước ra khỏi pḥng.
Sau khi ngài đi
khỏi, có người kết luận: "Có lẽ
rồi th́ mọi sự sẽ sáng tỏ."
"Cũng có
thể không, như lần trước," một ai
đó nói thêm vào.
Khi gần
đến pḥng, Cha Piô nh́n thấy ở cuối hành lang
có một linh mục đang mỉm cười vẫy
tay. Vị linh mục kêu lớn, "Cha ơi. Con có tin
vui." Cha Piô cười đáp trả và vội
bước đến gần.
"Họ
đă bắt được người lấy viên
đá quư. Thế là xong. Thật tốt đẹp
phải không cha?"
Cha Piô buồn
rầu nh́n vị linh mục. "Đây mới là
khởi đầu cho người lấy trộm."
"Con
biết, nhưng đối với bệnh viện và
đối với cha, mọi sự có lẽ sẽ êm
xuôi."
"Đó là
sự thay đổi tốt đẹp. Cha sợ
biến cố ấy sẽ làm suy yếu đức tin
của một vài người."
"Con không lo
ǵ chuyện ấy." Cha Piô vỗ vai vị linh
mục và bước vào pḥng.
Vị linh
mục bỗng trông thấy các tu sĩ khác mới
rời pḥng ăn, ngài cất tiếng hỏi, "Các
cha có biết tin ǵ chưa? Họ đă bắt
được người lấy viên đá quư
rồi."
Vị linh
mục trẻ, người khởi xướng câu
chuyện này trong pḥng ăn, lên tiếng: "Tôi biết
là họ sẽ t́m ra. Nhưng đó không phải là
vấn đề."
"Tuy vậy,
nhưng tôi mừng là mọi chuyện đă xong."
"Chưa xong
đâu. Vẫn c̣n vấn đề gian lận và
tiếng xấu ở bệnh viện--và, thành thật
mà nói, tôi không hiểu tại sao Cha Piô có thể giao viên
đá cho một người không đứng
đắn. Nếu ngài nh́n thấy linh hồn
người khác, như ngài đă có thể, th́ tại
sao ngài lại không thấy linh hồn của
người lấy trộm và đề pḥng mọi
chuyện?" Mọi người đều im
lặng.
Có người
góp ư, "Tôi tin là ngài chỉ thấy và nghe biết khi
Chúa muốn." Mọi người gật đầu,
có vẻ an tâm.
Cha Piô
được thư thả đôi chút và để tâm
trí đến những biến cố khác, một trong
những biến cố ấy thật không vui. Vào ngày 14
tháng Tám, Bs. Kisvarday từ trần. Ông là người
cuối cùng trong ba người cộng tác nguyên thủy
cho chương tŕnh xây cất bệnh viện. Ông
được chôn cất gần mộ Bs. Sanguinetti, cũng
là một sáng lập viên. Để tưởng nhớ
ông, văn pḥng của ông trong bệnh viện vẫn
được giữ như trước, với
bức chân dung thật lớn của ông được
treo trên tường. Bà giúp việc Paola vẫn đem hoa
hồng từ khu vườn của ông đến
văn pḥng, v́ trồng hoa là một thú vui của bác
sĩ quá cố. Ông để lại căn nhà và mọi
vật dụng riêng cho bà Paola, với di chúc rằng sau
khi bà chết, những tài sản này sẽ thuộc
về Nhà Chữa Trị Người Đau Khổ.
Cha Piô đă
nguôi ngoai phần nào về cái chết của
người bạn cũ, nhưng những người
khác lại phải suy nghĩ về một phúc tŕnh
vừa mới gửi đến tu viện.
Ông Vincenzo Martini
cho biết khi c̣n trẻ ở San Giovanni Rotondo ông học
về ngành quản trị khách sạn. V́ công việc
trong vùng khó khăn nên ông phải nhận việc ở
Lucerne, Thụy Điển. Ở đây ông đă lập
gia đ́nh và hai năm sau vợ ông vào nhà thương
để sinh đứa đầu ḷng.
Lúc ấy ông
đang làm việc ở khách sạn và được một
bác sĩ ở bệnh viện gọi ông đến
gấp. Các bác sĩ cho biết, v́ có khó khăn trong
việc sinh nở, ông phải quyết định
cứu đứa con hay cứu sinh mạng người
mẹ. Vincenzo quyết định cứu sinh mạng
vợ ḿnh. Các bác sĩ bảo ông phải kư giấy
tờ ưng thuận, và ông đồng ư.
Đang khi lo
thủ tục giấy tờ, một bác sĩ
đến gặp ông mỉm cười, và nói, "Chúc
mừng ông. Ông có đứa con trai nặng bốn
kư!"
Vincenzo cho
biết ông không nói được một lời, và
vội vă đến pḥng sanh. Vợ ông c̣n đau v́
ảnh hưởng của thuốc, nhưng sau đó
kể cho ông biết một bác sĩ mặc áo nâu đă
đỡ đẻ cho bà. Vincenzo hỏi khắp
bệnh viện về vị bác sĩ này nhưng không ai
t́m ra. Sau cùng, ông nhớ đến Cha Piô, và đă
lấy tấm h́nh của ngài đưa cho vợ xem, v́
bà chưa bao giờ gặp Cha Piô. "Có phải bác
sĩ này không?"
"Phải, đúng
rồi," bà vợ phấn khởi trả lời.
"Chính ông này là bác sĩ đỡ đẻ cho
em!"
Đôi vợ
chồng thật cảm kích đến nỗi họ
trở về San Giovanni Rotondo để sinh sống và
được gần Cha Piô.
Chủ tịch
hội Đạo Binh Xanh quốc tế, một tổ
chức sùng kính Đức Mẹ, là Đức Ông Harold
V. Colgan, đă xin Cha Piô nhận các hội viên--có
đến hàng trăm ngàn người--là con cái thiêng
liêng của ngài.
Ngài trả
lời, "Nếu họ sống tốt lành."
Không lâu sau
đó, một goá phụ nghèo, ở Bologna, đến San
Giovanni Rotondo với năm đứa con. Năm năm
trước đây bà đă gặp Cha Piô và đă xưng
tội với ngài và xin ngài nhận bà như một
người con thiêng liêng. Trong thời gian đó, hàng ngày
bà cầu nguyện, "Xin Cha Piô ǵn giữ con cái
của con, xin bảo vệ, và xin chúc lành cho chúng."
Bây giờ, bà
lại đến xưng tội với Cha Piô và xin ngài:
"Xin cha ǵn giữ con cái của con, xin bảo vệ,
và xin chúc lành cho chúng."
Cha Piô nh́n bà
cḥng chọc. "Con đă xin cha điều này bao nhiêu
lần rồi?"
Bà do dự và có
vẻ lúng túng. Bà nói, "Thưa cha. Con mới xin cha
lần đầu."
Ngài lắc
đầu. "Con đă xin cha điều này mỗi
ngày trong năm năm qua."
Trước khi
bà kịp hỏi thêm, ngài đă đóng cánh cửa
nhỏ ở ṭa giải tội và đi sang pḥng thánh
để giải tội cho các ông. Ngài nh́n những khuôn
mặt lo âu, nghe họ kể lể những lỗi
lầm và những ưu tư. Lần lượt, ngài
khuyên bảo và an ủi họ, và cảm thấy như
sinh lực thoát khỏi thân xác và linh hồn ngài, cho
đến cuối ngày ngài cảm thấy thật
mệt mỏi và kiệt lực.
Người
cuối cùng xưng tội trong ngày hôm ấy là Signore
DiMaggio, một luật sư từ Palmero, sống ở
Rôma. Khi ông rời pḥng, ông nói: "Thưa cha, bây giờ
con về lại Rôma và dịp tội lại đến
với con. Con phải làm ǵ để giữ lời
hứa với cha? Xin cha giúp con."
Cha Piô nói,
"Hăy cầu nguyện. Đừng bao giờ ngưng
cầu nguyện, và hăy biết chắc rằng một
khi cha đă nâng đỡ được một linh
hồn th́ cha sẽ không để họ sa ngă.
Điều quan trọng nhất cho mọi người
là: Hăy cảm tạ Thiên Chúa, nhất là v́ ơn
đức tin. Điều tin tưởng tuyệt
vời là sự tin tưởng mà tâm hồn lên tiếng
kêu xin trong lúc tăm tối, trong sự hy sinh, trong
sự đau khổ, trong nỗ lực lớn lao
để làm việc thiện. Chính niềm tin ấy
sẽ xua tan bóng tối của linh hồn như
ngọn lửa; chính đức tin ấy sẽ dẫn
con đến với Thiên Chúa qua những giông băo của
đời sống."
Trên
đường rời pḥng thánh, một thầy chào
hỏi Cha Piô: "Một ngày thật vất vả
phải không Cha?"
Cha Piô mỉm
cười cách yếu ớt: "Có ngày nào thư
thả đâu?"
|